Phó Dư cũng hỏi Phó Như Hối câu hỏi tương tự như Phó Niên và nhận được câu trả lời là "Ba và mẹ rất tốt,' khiến cậu bé lập tức an tâm và nói: "Con biết ba mẹ sẽ không cãi nhau, ba mẹ tốt hơn con và anh nhiều!" Sau khi cậu bé bỏ xuống những lời thê son sắt này, sẽ không biết hai giờ sau chính mình ôm đùi Sở Dung khóc đến nước mắt nước mũi ào ào chảy ra. Trên đường vê, hai đứa trẻ là những người hạnh phúc nhất. Kể từ khi Phó Hòa Ngọc rời khỏi nhà, ai cũng thấy được sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt Phó Niên, sau một đêm dài căng thẳng, cuối cùng hôm nay anh cũng có thể thư giãn.
Con nít thường ngủ nhiều, từ hôm qua đến giờ Phó Niên vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, bây giờ lại phải cố gắng không cho phép mình ngủ thiếp đi, bởi vì cậu sợ nếu như mình ngủ rồi sẽ không thể chứng kiến Sở Dung và Phó Như Hối cãi nhau.
Phó Niên tự nhận trách nhiệm canh chừng lúc ba mẹ cãi nhau để kịp thời can thiệp, gánh vác một sứ mệnh lớn. Tuy nhiên, Sở Dung và Phó Như Hối không hề cãi vã, thậm chí không nói với nhau lời nào, Sở Dung sợ mình và Phó Như Hối vừa mở miệng sẽ lập tức bại lộ, Phó Như Hối cũng bị cô dùng ánh mắt cảnh cáo không được lên tiếng.
Trong suốt quá trình đó, Phó Như Hối hoàn toàn hợp tác, im lặng, tay khoanh trước ngực, ngôi trên ghế phụ, dù mắt đã thâm quầng nhưng vẫn không chịu ngủ.
Ba ơi sao ba không nói chuyện với mẹ? Phó Dư tò mò hỏi: "Tại sao lại để mẹ lái xe?" Phó Như Hối đáp: "Ba mệt nên không thể lái. Mẹ sợ nếu ba nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của mẹ."
Thân kinh có chút cảnh giác của Sở Dung tạm thời buông lỏng, ăn nói đúng mực, hơn nữa không chứa bất kỳ hàm ý trêu chọc nào, coi như qua ải. "Mệt à? Ba mệt lắm không?” Phó Như Hối lạnh lùng trả lời: Không mệt nhưng mẹ lo cho ba nên không để ba lái. Mẹ thương ba lắm, biết không?” Phó Dư: “Dạ, con biết rồi!"
Sở Dung: ”“..." Cô biết là mình không thể nào buông lỏng cảnh giác với Phó Như Hãi. Cô đè cảm giác buồn nôn xuống, tranh thủ đường xá lúc sáu giờ sáng còn vắng vẻ nhanh chóng lái xe về nhà, vừa vào cửa Sở Dung đã vội vã trình diễn trạng thái chiến tranh lạnh của mình và Phó Như Hối, cụ thể chính là không đợi Phó Như Hối thay giày, cô đã nhanh chóng chạy lên lầu.
Thím Vân đang nghênh đón Sở Dung và Phó Như Hối trở về nhà, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn Phó Như Hối thong thả cởi áo khoác, ông chủ và bà chủ làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt ông chủ không giống như là đang giận dỗi, thím Vân luôn luôn không nhiều chuyện đương nhiên sẽ không rảnh rỗi không có chuyện làm đi trêu ghẹo Sở Dung và Phó Như Hối, bà ấy là người biết chừng mực, từ trước đến nay chưa từng vượt quá bổn phận.
"Ông chủ, bảy giờ ba mươi mới dọn cơm sao?” Thím Vân vừa giúp Phó Dư đang loay hoay thay giày vừa bình tĩnh hỏi. "Ừm" Ban đầu Phó Như Hối gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút nói thêm: "Không cần gọi tôi và Dung Dung. Anh đã thức trắng đêm, Sở Dung ngủ muộn hôm qua và dậy sớm hôm nay, cả hai quyết định ngủ bù vào buổi trưa và cùng nhau ăn cơm.
Thím Vân hơi ngạc nhiên, từ khi bà ấy đến nhà họ Phó làm việc, ông chủ chưa bao giờ làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật, ngày ba bữa đúng giờ đúng giấc, đây là lân đầu tiên ông chủ Phó nói mình không ăn sáng.
Hành động khác thường của Phó Như Hối khiến cho thím Vân nghi ngờ có phải thật sự ngày hôm qua hai vợ chông đã âm ï một trận hay không, tối qua không vê nhà, sáng nay lại dậy sớm như vậy, đây thật sự là hai người cãi nhau? Nhưng mà nhìn cũng không giống, tính tình bà chủ tốt như vậy, ông chủ cũng là một người có tính cách nhẹ nhàng, thật sự là thím Vân không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến cho hai người này cãi nhau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo